BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ VỀ KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ KHÓ QUÊN VỀ TÌNH BẠN
Tôi có một cô bạn rất thân, Phương. Có phải bạn không nhỉ, chưa hẳn, mà là chị em như ruột thịt rồi. Đó là kết quả của cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa chúng tôi.
Đó là một ngày mùa thu đầy nắng, tôi chuyển đến lớp mới: lớp 4C. Vì gia đình có việc nên chúng tôi buộc phải chuyển đến ở chỗ khác, và tôi có một ngôi trường mới, có một lớp mới.
Nhưng không hẳn là tôi có bạn mới. Từ nhỏ, vì một tai nạn xe mà một mắt tôi không thể nhìn được nữa, trông rất đáng sợ. Bước vào lớp, một con mắt cũng đủ để thấy ánh mắt sợ hãi, kì thị của các bạn đối với tôi. Sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra rồi. Và tôi được xếp chỗ ngồi cạnh bạn lớp trưởng, Phương.
Và tôi nghĩ mình đã có một người bạn tốt. Phương rất vui vẻ, hòa đồng và vui tính. Cậu ấy vui vẻ chào mỗi khi gặp tôi, cho tôi mượn sách vở và đồ dùng học tập. Vì vậy, mặc dù các bạn không thân thiện lắm đối với tôi nhưng tôi vẫn thích đến trường, vì tôi cũng có bạn để vui chơi, tâm sự. Tôi kể cho Phương nghe về những chuyện nơi tôi từng sống, các bạn ở đó và cả những chuyện tôi được nhận quà, chuyện lặt vặt của cuộc sống. Khi ấy, Phương mỉm cười nhẹ nhàng.
Một ngày, khi bước vào lớp sau khi đi vệ sinh, tôi nghe các bạn túm lại chỗ tôi.
-Sao cậu lại chơi với đứa một mắt thế kia?- Một đứa con trai hỏi
-Trông nó khiếp đi được! Cậu không sợ à?- Một đứa khác nói thêm
Tôi hồi hộp nghe câu trả lời của Phương. Tôi cũng muốn nghe lí do. Phương cười nhẹ:
-Mình chỉ làm vậy vì cô giáo dặn phải đối tốt với nó. Nếu không nó mách cô thì sao?
Các bạn “À” một tiếng, còn tôi thì đứng sững lại. “Thì ra là thế, lí do chỉ đơn giản vậy thôi à?” Nước mắt tôi trào ra thành dòng ở hai gò má. Tim tôi đau thắt lại. Nó là cảm giác gì đây? Đúng lúc ấy, Phương thấy tôi. Rồi cả lớp quay phắt lại. Tôi sợ hãi, tôi cô đơn, và tôi chạy phắt đi.
Tôi chạy về nhà. Tôi trốn trong phòng mấy ngày liền để khóc, bố mẹ hỏi cũng không trả lời. Tôi cũng không đi học, tôi sẽ chẳng bao giờ đi học nữa. Tôi có bạn đâu mà đi, đi làm gì nữa cơ chứ?
Nhưng ngày thứ tư, có người đến, là Phương.
-Cậu đến đây làm gì nữa? Tớ không cần cậu thương hại. Không cần đâu!
Nước mắt tôi lại tuôn. Nhưng Phương còn khóc to hơn cả tôi nữa.
-Tớ xin lỗi, xin lỗi vì đã làm vậy với cậu. Tớ đã sai rồi. Nhưng cậu bỏ đi, tớ mới biết cậu quan trọng nhường nào. Cậu thực sự là bạn, là một phần của tớ. Mong cậu có thể tha thứ cho tớ.
Phương cúi mặt, nước mắt nhỏ xuống đất. Tôi chạy đến, ôm lấy Phương. Hai đứa cùng khóc, biết bao nhiêu lâu mà không nói một lời nào.
Sau buổi hôm đó, chúng tôi đi đâu cũng có đôi có cặp. Không chỉ tôi nói, mà cả Phương cũng kể chuyện cho tôi, thuyết phục các bạn chơi với tôi. Và tôi lại có ngôi nhà mới.
Chỉ hơn một năm, mà chúng tôi như hai đứa sinh đôi không thể tách rời. Bây giờ và sau này, chúng tôi vẫn sẽ là những người bạn, chị em tốt.
BÀI VĂN MẪU SỐ 2 KỂ VỀ KỈ NIỆM KHÓ QUÊN VỀ TÌNH BẠN LỚP 5
“ Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…” Thật vậy, bây giờ tôi đã trải qua hơn chục năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.
Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi đến gần bảy giờ mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: “ Hôm nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu.” Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn. Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là bạn thân nữa.
Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói: “ Cho mình xin lỗi bạn nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình mới thật có lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.
Những kỉ niệm về tình bạn thật đúng là chân thành. Nó xuất phát từ trái tim đến với trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:
- “ Sống trong bể ngọc kim cương
- Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.”