Văn mẫu lớp 5: MIÊU TẢ CÂY BÓNG MÁT – TẢ CÂY ĐA CỔ THỤ (BÀI VĂN MẪU SỐ 1)
Sừng sừng sân đình làng là một cây đa cổ thụ lớn. Không biết cây đa đã ở đây từ bao giờ nhưng nó đã trở thành một phần không thể thiếu ở nơi đây.
Thân cây to và có nhưng tán dài vươn rộng, phủ rợp cả sân đình. Không biết cây đã qua bao mùa lá rụng nhưng từ khi em ra đời cây đã to lớn vô cùng. Nhìn từ xa, cây như một mái nhà xanh bao phủ hết những khoảng trống bê dưới. Thân cây to lớp vỏ nâu sần sùi, hai người vòng ay ôm không xuể. Cành cây đâm ra từ phía, có những cành đâm thẳng lên trời, vì vậy mà cây có tán lá rộng vô cùng. Lá đa to bằng lòng bàn tay, có màu xanh sẫm. Trên tán cây, tiếng chim ríu rít bởi có rất nhiều loài chim về đây làm tổ. Rễ đa dài và nổi ngoằn ngoèo trên mặt đất như những con rắn hổ mang khổng lồ. Trên cành đa phủ xuống những nhánh rễ dài, nhìn như chiếc rèm thưa xung quanh gốc đa già cổ kính. Nhìn cây đa, em cứ ngỡ là một vị thần đang ngày đêm bảo vệ cho quê hương em, luôn mang đến cuộc sống yên bình và tràn ngập tiếng cười.
Cây đa to lớn và tạo thành bóng mát dài, hàng ngày, những bác nông dân sẽ chọn vị trí dưới gốc đa để nghỉ ngơi giữa buổi vụ mùa. Bóng đa tỏa mát cả sân đình, làm dịu đi cái oi nồng ngày hạ, bởi vậy nơi đây cũng là chốn vui đùa của trẻ thơ. Những ngày hè oi ả tưởng chừng không ai muốn đặt chân ra ngoài thì nơi đây lại vô cùng dông vui, náo nhiệt. Nơi gốc đa làng ấy cũng tổ chức biết bao sự kiện, lễ hội của làng xóm, là nhân chứng lịch sử của mảnh đất quê từ bao đời. Gốc đa ấy tự bao giờ đã trở thành hình ảnh quen thuộc và gần gũi đến thế, là buổi tượng cho làng quê, cho nông thôn Việt Nam.
Gốc đa làng cổ kính là một hình ảnh em sẽ mãi không bao giờ quên. Dù mai sau có đi xa thì em sẽ mãi không quên bóng mát của bác tre già, sẽ mãi không quên những ngày thơ ấu nô đùa dưới gốc cây và cũng mãi không quên được những kỉ niệm gắn bó với quê hương, với cây tre bến nước, với bạn bè gia đình nơi quê hương.
Văn mẫu lớp 5: MIÊU TẢ CÂY BÓNG MÁT – TẢ CÂY PHƯỢNG (BÀI VĂN MẪU SỐ 2)
Có một lòi hoa làm bỏng cháy những trưa hè, loài hoa đã cháy khô trong những trang sách cũ gợi nhớ một tuổi thơ cắp sách đến trường. Loài hoa đó chính là hoa phượng- hay ai đó gọi là hoa học trò. Ngắm nhìn bác phượng già giữa sân trường khiến lòng em xao xuyến.
Nhìn từ xa bác phượng đứng sừng sững như người khổng lồ có mái tóc màu xanh. Bác thuộc họ cây bóng mát nên từ chiếc thân cằn cội tủa ra bao nhiêu cành lá. Chúng như những cánh tay mập mạp vươn ra tứ phía để đón nhận ánh nắng mặt trời. Đã bao năm rồi nhỉ? Bác phượng vẫn đứng đó trầm ngâm khoác lên mình chiếc áo choàng cũ kĩ, bạc màu do thời gian, năm tháng. Tuổi tác không chỉ khắc sâu trong từng đường vân gỗ mà lớp vỏ sần sùi kia cũng phản ánh bác đã cao tuổi rồi! Rễ cây trồi lên mặt đất, ngoằn ngoèo như những con rắn trú ngụ dưới gốc cây. Về mùa đông, khi cơn gió lạnh buốt cuốn phăng lá cây, bác phượng để lộ ra những cánh tay gầy guộc, khẳng khiu. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau lớp vỏ thô ráp kia, một dòng nhựa nóng vẫn cuồn cuộn nuôi cây và chờ đợi bước chân của mùa xuân ấm áp trở về. Đến xuân, bao lộc non trổ đầy trên mình bác mang lại sức sống thanh tân sau một giấc ngủ đông dài. Những chiếc lá xanh non, biếc rờn vẫy chào chị gió và chúng em. Chẳng bao lâu, chúng kết thành vòm lá xanh biếc, che chở cho chúng em vui chơi dưới gốc cây mà không một ánh nắng nào lọt xuống. Rồi hè đến, dàn đồng ca râm ran của những chú ve sầu báo hiệu điều đó, chúng còn thúc giục những nụ hoa phượng hé nở. Lũ học trò chúng em mong đợi nhất những cánh phượng đỏ thắm bung nở giữa những trưa hè gay gắt. Mới ngày nào, vài chùm nụ bé xíu còn núp trong vòm lá. Khi nụ hoa đón nhận đủ sức sống, nó bung nở thành năm cánh hoa thon thon, đỏ thắm. Một bông rồi hai bông…em không ngờ hoa phượng nở chóng thế. Những chùm phượng tô điểm thêm nét duyên dáng, tươi trẻ của bác, hoa nở càng rực rỡ hơn như ngọn lửa bùng cháy trên khắp lá cành.
Mới ngày nào em còn cùng các bạn ngồi dưới gốc cây phượng này, ghé đầu vào nhau mà tâm sự đủ thứ. Bác phượng ghi dấu những kỉ niệm êm đềm ấy. Vậy mà mùa hoa phượng năm nay, bác báo hiệu một mùa thi, một kì nghỉ hè… Bao bâng khuâng, xao xuyến không nói thành lời. Bác phượng có nhung nhớ đứa học trò nhỏ tinh nghịch từng khắc tên lên thân bác? Bác vẫn trầm tư tỏa bóng xuống khoảng sân trường yên lặng.
Từng lứa học trò học trò lướt qua trên con thuyền tri thức, có ai còn nhớ tới góc sân trường có dáng hình quen thuộc của bác phượng vĩ, âm thầm lưu giữ những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò?