Văn mẫu lớp 5” TẢ CON THỎ BÔNG

Văn mẫu lớp 5 “TẢ CON THỎ BÔNG”

Tôi có rất nhiều bạn bè: bạn chơi ở lớp, bạn ở gần nhà, bạn cũ thời thơ ấu, … và cả một người bạn đặc biệt nữa. Đó không phải là con người, nhưng tôi coi nó hơn cả thế: một người thân, người bạn: chú thỏ Bông đáng yêu của tôi.

Nhà tôi không thích nuôi động vật cho lắm, nhưng với Bông lại là một ngoại lệ. Chú thỏ “ra mắt” gia đình tôi trong một lần cả nhà đang đi dạo và thấy có người rao bán thỏ để giết thịt. Thương thỏ con đáng yêu, tôi đã năn nỉ bố mẹ cho đem về nuôi. Và bố mẹ tôi hoàn toàn tán thành. Từ đó, chú thỏ con hai năm tuổi chính thức trở thành một thành viên gia đình tôi.

Cái tên Bông là tôi đặt cho nó. Bởi nhìn nó chẳng khác gì một cục bông cả. Một cục bông nhỏ xinh, màu trắng mềm mại mà nặng tới 2 kg. Thật là thích mỗi khi ôm bông vào lòng để vuốt ve bộ áo của nó mãi không biết chán. Chiếc đầu nhỏ xíu màu trắng gắn bên trên đôi tai cùng nhỏ xinh. Phía trong màng tai còn hơi chút ửng hồng. Đôi mắt của Bông mới thật đáng yêu, to tròn, màu đỏ với một viền hồng bên ngoài. Tôi cứ nghĩ là do Bông nhớ mẹ nhưng thì ra, những con thỏ khác cũng vậy. Chiếc mũi nhỏ xinh phơn phớt hồng và chiếc miệng nhỏ nhắn từ từ nhai lá thật là đáng yêu. Nhiều người tưởng Bông không có đuôi đấy. Vì đuôi của nó chỉ bé tí như ngòn tay cái.

Xem thêm:  Văn miêu tả lớp 5

Bông rất ngoan và đáng yêu. Nó đặc biệt thích ăn cà rốt nhưng không dám đòi. Những khi không mua được cà rốt, đành phải cho Bông ăn rau muống, nó cũng ăn rất ngoan ngoãn. Tôi rất thích ngồi nhìn bông ăn : ăn từ từ, chậm rãi, hưởng thụ và rất bình yên. Bông thích ra ngoài vườn, nằm người tôi và sưởi nắng. Cả ngày, nó chỉ ở trong chiếc nhà bằng gỗ do bố làm cho, chỉ đợi tôi đi học về là mừng rỡ, nhảy cẫng lên. Mỗi khi phải xa Bông là tôi cũng nhớ không chịu được, chẳng có cục bông để vuốt ve, chẳng có bạn chia sẻ khi buồn, khi xem phim, …

Chúng tôi đã trở thành bạn của nhau, và dường như không thể tách rời. Một lần trời trở lạnh, tôi không chú ý mà bỏ quên Bông ở ngoài hiên. Hôm sau, nó uể oải, thân lạnh ngắt. Tôi sợ phát khóc lên. Nghĩ đến Bông sẽ chết, tôi chẳng còn ai bên cạnh, trò chuyện, tôi càng khóc to hơn. May mà bác sĩ đến khám và tiêm thuốc, Bông đã trở lại bình thường sau mấy ngày. Từ đó, mỗi khi thời tiết thay đổi, tôi không thèm xem đến bản thân, luôn lo xem Bông thế nào rồi.

Từ ngày có Bông, cuộc sống của tôi bỗng vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều. Giá mà tôi và Bông có thể sống hạnh phúc bên nhau thì thật là tốt !