BÀI LÀM VĂN MẪU SỐ 1 MIÊU TẢ BỐ ĐANG LÀM VIỆC
Trong gia đình, em được nhận rất nhiều tình yêu thương từ ông bà, mẹ và cả anh chị em nữa, nhưng bố lại là người mà em luôn nhớ thương nhất. Bởi bố đi làm xa nhà, nên em và gia đình lúc nào cũng luôn mong ngóng bố trở về. Bô là một người rất bận rộn và vất vả, dù có những kì nghỉ lễ ở nhà bố cũng rất bận rộn trong công việc của gia đình. Và mỗi lần ngắm bố làm việc, em lại càng thấy thương bố hơn bao giờ hết.
Bố đi làm xa hai tuần mới về một lần. Mỗi lần bố về, những công việc nặng nhọc trong gia đình lại chờ bố về để đảm đương. Lần này cũng vậy, đã cuối tháng 5, cũng là lúc nhà em dọn dẹp nhà cửa. Bố về cũng là lúc bắt tay tham gia cùng cả nhà công việc dọn dẹp ấy.
Khi phải quét dọn gầm và lau dọn những chiếc tủ đựng đồ trong nhà, bố là người chịu trách nhiệm kéo chúng ra sân cùng với sự hỗ trợ của mẹ để lau dọn sạch sẽ. Những khi bố gồng cánh tay lên, những bó cơ săn chắc lại hiện ra rất rõ rệt. Giọt mồ hôi đã lầm tấm trên vầng trán cao của bố. Sau khi kê được chiếc kệ ra ngoài, bố tiếp tục làm cùng gia đình những việc khác. Bố làm việc rất hang say và nhiệt tình, dù là những việc nhỏ nhất bố cũng lo lắng, đỡ đần cùng mẹ con em. Ánh mắt bố vẫn ánh lên cái nhìn đầy niềm vui khi được cùng gia đình làm việc, dù cho có nắng nóng, có mỏi mệt nhưng em vẫn thấy được ẩn sâu trong đôi mắt ấy là bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu yêu thương mà bố dành cho các thành viên trong gia đình. Sau khi chị em lau dọn sạch sẽ, bố vẫn là người khiêng những chiếc tủ gỗ nặng nề ấy vào. Mỗi khi kê được cái nào, bố lại ngồi suốt hít thở liên tục, lồng ngực bố phập phồng dưới chiếc áo sơ mi đã thấm ướt mồ hôi, nhưng sau đó bố lại tiếp tục đứng lên và tiếp tục công việc ấy. Sau khi việc nhà chấm dứt, bố lại đi kiểm tra toàn bộ hệ thống điện nước của gia đình. Bố phải dùng thang đi lên sân thượng để rửa bể. Nhìn đôi chân bố cứng chắc và cử động, di chuyển rất nhanh theo chiếc thang đi lên, em càng thêm khâm phục bố. Đôi lúc, bố lại cúi xuống nhờ em lấy hộ những dụng cụ cần thiết, nước da màu lúa mạch của bố như đang sạm hơn dưới cái nắng ngày hè. Sống mũi bố cao và đôi mắt sâu, mái tóc thấm mồ hôi đã rủ xuống trán vài sợi, màu tóc đen dưới cái gay gắt của nắng hè thiêu đốt như trở lên sáng hơn mọi ngày. Em mang giúp bố những dụng cụ cần thiết và chuyển lên, bố vừa lấy vừa xuýt xoa con gái bố nhanh nhẹn quá. Giọng của bố mới đầm ấm và thân thương làm sao.
Buổi làm việc của cả nhà cuối cùng đã kết thúc. Dù bố là người gánh vác những công việc nặng nhọc nhất nhưng khi mọi việc xong xuôi bố là người vui vẻ nhất, bố thấy mọi người mệt thì kể những câu chuyện vui để giải trí cho cả gia đình. Nhìn ánh mắt của bố, dường như mọi mệt nhoài đã qua đi và chỉ còn lại tình yêu thương vô cùng tận của gia đình.
Ngày nghỉ cuối của bố cũng đã hết, bố lại chuẩn bị xa nhà xa con, nhưng lúc như thế em chỉ mong ở nhà thật lâu. Nhìn bóng lưng bố khuất dần phía xa, em càng thương bố và tự nhủ sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để báo đáp công ăn của cha mẹ.
BÀI VĂN MẪU SỐ 2 MIÊU TẢ BỐ ĐANG LÀM VIỆC – GIẢNG DẠY
Trong gia đình, bố là người em yêu quý nhất. Bố không chỉ là trụ cột gia đình, là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em mà còn là người sống rất tình cảm. Và hình ảnh bố em- một người thầy giáo đang giảng bài cho học sinh để lại cho em nhiều ấn tượng khó phai mờ.
Bố em năm nay đã ngoài 30 tuổi, là một thầy giáo dạy ở trường làng. Cứ mỗi mùa thi đến là bố em lại kèm dạy thêm cho các bạn học sinh gần nhà. Tối hôm ấy, em lên lớp bố dạy cho các anh chị mới có dịp ngắm nhìn bố kĩ hơn. Thế rồi lại cảm thấy yêu mến và quý trọng bố đến nhường nào.
Bố bắt đầu bài giảng cũng là lúc em bât đầu ngắm bố. Bố có thân hình khá vạm vỡ và khỏe mạnh. Tuy bố cũng chưa già nhưng trên mái đầu xanh cũng đã điểm vài cái tóc bạc. Có lẽ bởi những đêm thức khuya soạn bài, những lo toan cuộc sống đã in dấu trên mái đầu kia. Bố có khuôn mặt chữ điền. Khi có niềm vui thì khuôn mặt ấy rạng rỡ hẳn lên nhưng khi có điều gì sai trái thì bố nhíu mặt đầy trách móc và không hài lòng. Đôi mắt của bố- cửa sổ tâm hồn của một nhà giáo luôn tận tụy với nghề. Bố dẫn dắt bài giảng văn bằng ánh mắt đầy say sưa và nhiệt hứng. Có khi ánh mắt ấy man mác buồn khi đọc những câu thơ về cuộc đời nàng Kiều, có khi lại hân hoan lạ kì khi đến với hào khí Đông A qua tác phẩm “Hịch tướng sĩ”. Ánh mắt không chỉ của một người thầy mà còn là một người cha rất đỗi bình dị và thân thương.
Khi giảng bài, giọng bố cất lên rất dễ đi vào lòng người. Một chất giọng khi trầm khi bổng song cũng không kém phần rõ ràng, mạch lạc. Một chất giọng ấm áp khi nói về tình mẫu tử, một chất giọng đanh thép, căm phẫn khi lên án tội ác của kẻ thù xâm lược. Nhìn các bạn học sinh ở dưới, ai cũng ngồi lặng im chú ý như đang say sưa trong từng lời giảng của thầy. Bàn tay gầy gầy xương xương của bố cầm phấn. Chao ôi, những dòng chữ thật đẹp. Từ nét thanh đến nét đậm, những dòng chữ trên bảng thẳng tăm tắp, nét chữ rõ ràng mềm mại.
Thỉnh thoảng, trong lúc học sinh làm bài thì bố em còn xuống tận chỗ các bạn. Bạn nào chưa hiểu thì bố ân cần giảng giải, bạn nào mắc lỗi thì bố nhẹ nhàng nhắc nhở song cũng không quên tuyên dương các bạn học tốt.
Cứ thế, một giờ học đầy lí thú và bổ ích trôi qua. Các bạn học sinh đã ra về. Còn em cứ mãi lưu giữ hình ảnh về một người bố, một người thầy đang say sưa giảng bài như thế.